Cổ nhân đã dạy: Im lặng là vàng, nhẫn nại là bạc, chịu thiệt là phúc, giúp người là đức
- Thứ bảy - 28/12/2019 17:18
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Đường đời muôn nẻo, ít nhiều đều có khó khăn. Cuộc sống muôn vị, cay đắng ngọt bùi, không có nỗi buồn thì không thể có niềm vui. Thế nên, sống ở đời, có những lúc lực bất tòng tâm thì hãy tùy kỳ tự nhiên, ấy cũng là thuận với đạo làm người.
Kỳ thực, có những người không thể cưỡng cầu thì cười nhẹ bỏ qua, có những con đường không thể không đi thì cần chi phải ngại. Khi không có mặt trời thì học cách hưởng thụ sự mát mẻ của gió mây, khi không có hương hoa thì học cách cảm thụ sự nồng hậu của mặt đất.
Ở đời, tham vọng nhiều thì mệt, biết đủ thì thỏa mãn. Cuộc sống gập ghềnh, nhưng chân thành mới là bến đỗ. Mắt khẽ cười mới có thể thấy được cảnh đẹp của trời đất, tâm đơn giản mới thấy đời mộc mạc. Đời người trăm ngàn sắc thái, nhưng thành thật, giản đơn lại là điều đẹp nhất.
Cuộc sống này cũng giống như mặt gương luôn phản chiếu chính mình, sống thành thực thì nhìn thấy thiện lương, sống gian tham ắt thấy lọc lừa.
Và cuộc sống cũng như cuốn sách, người khác nhau, sách cũng khác nhau. Tuổi trẻ thì như mưa rào gió lớn, lúc về già thì bọt nước mưa thu. Đời là bể khổ nhưng kiên định sẽ biến khổ thành vui. Người gian dối, lấy chân thành cảm hóa, kẻ hung hăng thì từ bi hóa độ.
Nhẫn nại là tu hành, khổ đau là quá trình mà kết quả chính là sự thăng hoa. Do đó, bất kể là nghịch cảnh hay thuận cảnh, chúng ta đều cần sự nhẫn nại. Một nhẫn không chỉ vạn sự hòa mà còn là nền tảng để trí huệ sinh ra, nhẫn cũng không phải là sự nhu nhược mà là thể hiện của bậc quật cường đại trí. Chịu thiệt thì dưỡng đức mà chịu nhẫn thì dưỡng tâm.
Có thể nói, im lặng là vàng, nhẫn nại là bạc. Mỗi người đều có một túi phúc của riêng mình, bạn cho gì vào trong thì sẽ thu được điều tương tự. Mỗi người cũng có một chiếc gương, bạn đối với gương như thế nào, gương cũng lại đối với bạn như vậy.
Nhìn người cũng phải nhìn mình, trách người thì phải hỏi tâm. Cuộc sống là vở kịch, mà chúng ta là những diễn viên, luân hồi vạn kiếp, vai diễn đổi dời. Được mất hơn thua cũng như mây chiều, gió thoảng.
Sống trên đời, không có tiền thì còn nghĩa, xóa đau thương để đổi lấy tình thương. Yêu và hận chỉ là trò đùa số phận, nhìn thấu rồi sẽ hết hận hết mê. Có những lúc vì được mà vui, vì mất mà sầu, nhưng mất hay được cũng có gì khác biệt? Bởi thế nhân “được – mất” cân bằng, không có mất thì nào đâu có được?
Thực ra, đời người chỉ nằm giữa hai chữ sinh và tử, cả quá trình là trả nợ cho nhau; ân oán hết thì đường ai nấy bước, gặp nhau rồi cũng bởi một chữ duyên.
Xét cho cùng, xem nhẹ được mất ấy là người minh trí, gặp nhau rồi hãy sống thật với nhau. Đừng để một ngày kia cất bước, ngoảnh đầu nhìn để tiếc nuối cho nhau.